Vốn dĩ, bản chất [và xuất phát điểm] của mối quan hệ Client – Agency là mối quan hệ “partnership” (cộng sự hoặc đối tác), trong đó hai bên phối hợp cùng nhau để đạt được lợi ích chung. Việc hợp tác được tiến hành theo phương thức Client cung cấp “mục tiêu”, còn Agency cung cấp “giải pháp”, sau đó Agency sẽ nhận lợi ích kinh tế trong “ngắn hạn” trước, còn Client sẽ nhận được lợi ích kinh tế về “dài hạn” sau. Đáng lẽ, hệ thống này phải vận hành khá suôn sẻ vì bản chất “win-win” [hai bên cùng thắng] của nó, nhưng khi bốn nhóm vấn đề sau xuất hiện [và bây giờ nó xuất hiện rất nhiều], cộng thêm hiệu ứng “miếng bánh Client” trong từng mục, thì cái vòng hỗn mang của cơn ác mộng tại Agency bắt đầu:

  1. Khi Client đặt ra các mục tiêu không tưởng:

Do trình độ marketing đôi khi khá kỳ-lạ của người đại diện cho Client [đến mức đôi lúc các bạn Account (1) phải bần thần nhận xét chắc người này thuộc dạng COCC (2) gì đó, chứ đẳng-cấp-kiến-thức này sao ngồi tại vị trí đó được!], nhiều Agency thường nhận được các “mục tiêu” không tưởng từ phía khách hàng [ví dụ chạy một cái quảng cáo nhưng phải cho ra 1000 đơn hàng chẳng hạn], và bắt Agency đưa ra “giải pháp” để đạt được mục tiêu. Nếu bạn là lãnh đạo Agency, bạn nên làm gì trong tình huống này?

Chuyện bình thường xảy ra, với mức độ không tưởng này, là các Agency phải từ chối [vì không thể thực hiện được]. Nhưng, vấn đề là không phải mọi Agency đều từ chối, bất chấp sự không tưởng của mục tiêu. Khi các Agency, hoặc lớn hoặc đủ có tâm, từ chối, thì ngay lập tức có một lô-lốc các Agency nhỏ hơn từ đâu xuất hiện, nhảy vào cắn “miếng bánh Client” mà những Agency bự và có tâm kia vừa buông bỏ.

Các Agency bậy-bạ này có đạt được mục tiêu đó không?

Câu trả lời đương nhiên là không.

Vậy tại sao họ vẫn nhận?

Lý do đơn giản thường nằm trong 1 đến 2 mục bên dưới:

Mục 1: Họ quyết tâm và tin tưởng vào khả năng “bùa” số liệu gửi cho Client. Thêm vào đó, hãy hình dung với đẳng-cấp-kiến-thức kỳ lạ của một số đại diện Client, họ vẫn được cho “qua phà”, tức đạt được mục tiêu không tưởng [hài hước ghê]!

Mục 2: Họ chỉ cần “ăn” một nửa tiền dự án [hoặc tiền đặt cọc nếu đủ lớn], rồi sau đó chuyện ra sao thì ra. Cũng bởi vì, họ quá nhỏ [hoặc quá thiếu tâm] trên thị trường, nên thất bại cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều tới “danh tiếng”, thứ mà họ chưa có. Bù lại, cho dù có thất bại, thì trong “profile” công ty, vẫn sẽ có tên Client. “Chúng tôi từng hợp tác với tập đoàn N.” chẳng hạn, cho dù việc hợp tác đã thất bại, thì chúng tôi vẫn đã từng làm việc với tập đoàn N. đó nha [hài hước đợt 2]!

Đương nhiên, đôi khi cũng có mục 3, tức lãnh đạo Agency bậy-bạ có cùng trình độ marketing với người đại diện Client, nên mục tiêu đó chẳng có gì là không tưởng [kinh-hoàng thật sự]. Nhưng, dưới trải nghiệm của Chó Sói, thì tỷ lệ lãnh đạo này không tới 4%, vì dù gì lãnh đạo Agency đa phần là người có chuyên môn marketing nhất định mới lập nên được công ty [dù lớn hay nhỏ].

Vậy, giờ hãy hình dung bạn là nhân viên của ban lãnh đạo Agency bậy-bạ vừa cắn được một “miếng bánh Client”, và phải thực hiện “cho bằng được” cái mục tiêu không tưởng?

Bạn sẽ làm gì?

Cho dù bạn định làm gì, Chó Sói cũng xin chúc-mừng bạn.

Phải, Chó Sói chỉ có thể nói, chúc-mừng bạn! Bạn có thể chọn theo mục 1, hoặc 2, chỉ khác là ở cương vị [là nhân viên] của bạn thì mục 1 hên xui, mục 2 có khi không được nhận lương đâu nhé!

[Còn tiếp]

(1): Ý chỉ người quản lý tài khoản hoặc dự án cho từng khách hàng.
(2): Con ông cháu cha (Tất nhiên)!

#camnangdilam #kinhnghiemdilam

Author

Write A Comment