Khi bạn đủ trưởng thành, bạn sẽ nhận ra: Phần lớn các bậc phụ huynh không yêu quý các con đồng đều như nhau!
Một số trông có vẻ như vậy, thoạt nhìn sẽ tưởng chừng công bằng như vậy, nhưng thật ra, khi phải lựa chọn hoặc thiết lập thứ tự ưu tiên, bạn sẽ luôn nhận ra có một đứa trẻ được thiên vị hơn.
Có trẻ được thiên vị hơn bởi người cha, có trẻ được thiên vị hơn bởi người mẹ. Điều này thường tạo ra tính cân bằng tương đối trong một số gia đình. Mặc dù vậy, khi buộc phải lựa chọn hoặc thiết lập thứ tự ưu tiên, do trong gia đình luôn có một bậc phụ huynh có ảnh hưởng hơn, sự thiên vị sẽ luôn bộc lộ, đặc biệt trong trường hợp các gia đình gặp nhiều hạn chế về nguồn lực.
Chấp nhận sự thật rằng mình không phải là đứa con được yêu thương nhất, vốn dĩ là một thử thách lớn dành cho mọi người. Điều này sẽ còn dễ gây tổn thương hơn, khi đứa trẻ rơi vào trường hợp không có được sự thiên vị của cả cha lẫn mẹ. Để lý giải về sự thiên vị này, nó có vô vàn lý do. Có lý do dễ hình dung hơn, như một trong các đứa trẻ bị bệnh nặng từ nhỏ, nên được quan tâm hơn. Một số trường hợp khá khó hình dung cụ thể (nhất là khi trẻ còn nhỏ), ví dụ như tư tưởng “trọng nam khinh nữ” (dù phụ huynh có thừa nhận hay không).
“Cuộc chiến” của những đứa trẻ không nhận được sự thiên vị, dù ở bất kì khía cạnh nào, đều khó khăn hơn. Mặt còn lại, khi “chiến thắng”, trẻ sẽ nhanh chóng hiểu chuyện và trưởng thành hơn. Nói chung, nhanh chóng xác định và thừa nhận vấn đề về sự thiên vị, dù từ phụ huynh hay đứa trẻ, đều sẽ giúp mọi chuyện dễ được giải quyết hơn.
Trẻ không nhận được sự thiên vị, buộc phải độc lập sớm hơn, nếu muốn hạnh phúc hơn. Phụ huynh hiểu về sự thiên vị, và cố gắng điều chỉnh bớt về mặt hành vi, sẽ tạo ra một gia đình hạnh phúc hơn.