“Gửi W.,

Bạn biết không, hôm nay tôi tình cờ nghe được một tin, rằng bạn sắp phải đóng cửa và di dời sang một địa điểm mới.

Dù nhìn dưới bất kỳ góc độ nào, đối với tôi, khoảng thời gian ở cùng với bạn là một khoảng thời gian tươi đẹp. Tôi học được nhiều điều, tôi trưởng thành, và tôi thích mọi người ở đó (tất nhiên, là trừ anh SK và chị HP, bạn cũng biết rồi). Những ngày xưa cũ, khi văn phòng còn nhỏ và ấm cúng!

Và chắc bạn cũng biết, sau khi nghỉ việc, tôi có ghé lại văn phòng, để thăm đội ngũ cũ, và bạn. Nhưng trong một lần tình cờ, được nghe người ta hỏi: “Sao nghỉ rồi mà cứ vô đây vậy?” [dù thật ra chỉ để hoàn thành vài thủ tục liên quan tới sổ bảo hiểm do có sai sót dữ liệu], tôi lại thôi. Vào lúc đó, tôi chợt nhận ra, cho dù bạn và tôi đã từng có mối quan hệ tốt đẹp như thế nào, thì khi tôi nghỉ, mọi thứ đều đã chấm dứt. Nó đẹp đấy, và tốt đấy, nhưng là quá khứ rồi.

Là quá khứ rồi, vậy mà hôm nay nghe tin, tôi lại muốn viết lá thư này, cho bạn. Bởi vì tôi biết, không ghé là một chuyện, không-thể-ghé lại là một chuyện khác, và nó gây cảm giác kỳ lạ hơn nhiều. Cho dù thế nào, tôi cũng trân trọng khoảng thời gian ở cùng với bạn. Và tôi chúc bạn, ở một nơi mới, sẽ tiếp tục phát triển, hoành tráng hơn ngày xưa.

Viết cho W. của tôi,

Chỗ gửi xe, bây giờ có lẽ sẽ rất xa, bạn nhỉ?!”

Author

Write A Comment