Đối với Chó Sói, nếu bạn nổi tiếng mà không có anti-fan, thì rất kỳ. Nó không cần phải xuất phát từ việc bạn đã làm gì sai. Nó đến từ việc bạn sẽ luôn có quan điểm và cách ứng xử khác với một số người, và chuyện bạn nổi tiếng hơn sẽ khiến họ khó chịu, vì cho rằng quan điểm của bạn sẽ tự nhiên nổi tiếng và ảnh hưởng hơn quan điểm của họ. Chuyện này rất bình thường.
Và anti-fan thường, cũng không có nhiều sức ảnh hưởng, hay cơ hội “tác oai tác quái”, nếu bạn giữ quan điểm một cách nhất quán. Bởi vì, khi bạn nổi tiếng, đó là kết quả của việc bạn có nhiều fan hơn anti-fan, và rất nhiều người, nằm ở nhóm trung lập, biết đến bạn.
Câu chuyện mở rộng các nhóm anti-fan, xuất hiện khi bạn bỗng dưng thay đổi quan điểm, hoặc trước sau bất nhất, khiến nhiều người trung lập, quyết định chuyển thành anti-fan. Cách “xử lý khủng hoảng truyền thông”, theo kiểu mua các nhóm anti, hoặc đe doạ anti-fan, thường là nguyên nhân gây ra việc này. Tức là, bạn không chết vì anti-fan nguyên gốc [tức những người không ưa quan điểm của bạn ngay từ đầu], mà chết vì những người trung lập chuyển qua anti [tức những người không ưa kiểu thiếu nhất quán, trước sau bất nhất của bạn].
Số lượng người trung lập, là rất lớn trong xã hội. Chuyển phần lớn số lượng người trung lập qua anti mình, là một “nghệ thuật của sự không nhất quán”!:)). Sự không nhất quán này, tức thích gì nói đó, không cần biết mình đã nói gì hay làm gì trước đó, thường đến từ cái tôi tự kiêu của những người nổi tiếng [theo kiểu, mình nổi mà, ai làm gì được!], dẫn đến có nhiều người trung lập quyết định tham gia liên minh anti để “làm cho được!” [Như ứng viên nào đó của cuộc bầu cử tổng thống, làm những người trung lập quyết định bỏ phiếu cho người kia chỉ vì quá ghét mình, chứ không phải vì người ta thích thú gì người còn lại!]
#camnangchosoi