Những ai muốn về hưu sớm, thì lý do chỉ có một: đó là họ không thích công việc họ đang làm.
Nhưng dù không thích công việc đang làm, thì mọi người vẫn gắn bó với nó, vì nhiều lý do. Chuẩn-mực nhất thì là các lý do thuộc nhóm “cơm áo gạo tiền”, bớt chuẩn-mực hơn thì là những người không biết mình thích gì nên cứ làm đại một công việc.
Nghĩa là mọi người “cắn răng chịu đựng”.
Nên mọi người hô hào đòi “về hưu sớm”, là bởi vì mọi người không muốn chịu đựng thêm. Bớt một ngày thôi cũng được. Bớt được nhiều năm, bắn pháo hoa.
Rồi mọi người “về hưu” xong làm gì?
Đương nhiên là làm những thứ mà mọi người nghĩ mọi người sẽ thích.
Trồng dâu nuôi tằm. Ao cá gà vườn. Chăm cây nuôi thú.
Hoặc mải miết đi du lịch.
Tại sao mọi người không làm những việc mình thích từ trước mà phải đợi về hưu mới làm?
Bởi vì “về hưu” là một dạng tuyên bố “tôi không còn nghĩa vụ gì với mọi người, tôi lao động miệt-mài đủ rồi, hãy để tôi yên.”
Nghĩa là mọi người muốn làm điều mình thích, nhưng ít bị can thiệp hoặc động-chạm tới những người xung quanh.
Là gia đình, bạn bè, người thân, dòng họ…
Tại sao mọi người không bắt đầu từ một công việc mọi người yêu thích, để khỏi phải “về hưu”?
Bởi vì mọi người nhận ra một điều: công việc họ yêu thích không tạo ra được thu nhập cần thiết để nuôi sống bản thân.
Hoặc bởi vì mọi người không nhận ra một điều: rằng yêu thích một công việc không đồng nghĩa rằng mình sẽ yêu thích “mọi thứ” liên quan tới nó.
Và vì bất cứ công việc nào cũng có chiều hướng phát triển. Khởi đầu “dễ” thì kết thúc “khó”. Và ngược lại.
Làm sao có thể khắc phục tình trạng này?
(Còn tiếp)
#camnangdilam #kinhnghiemdilam