Author

Chó Sói

Browsing

Hôm nay, Chó Sói sẽ chia sẻ với bạn về hai trải nghiệm quan trọng cần của người làm quản . Người làm quản lý, tất nhiên sẽ số trải nghiệm thú vị. Mỗi trải nghiệm đều  tính giáo dục riêng. Nhưng hai trong số vàn trải nghiệm quan trọng nhất bạn nên kinh qua, ở cương vị quản , đó chính : Không giữ được người bạn cần giữ, và không đuổi được người bạn cần đuổi.

Nói về cái thứ nhất: Không giữ được người bạn cần giữ, tức đánh mất nhân tài. vàn do một nhân tài không ở lại công ty, nhưng thường qua mỗi lần phỏng vấn nghỉ việc (Exit interview), đây nhóm các vấn đề được ưa-chuộng nhất: vấn đề lương bổng, vấn đề chức vụ, vấn đề định hướng nghề nghiệp, vấn-đề-quản.

Làm quản , một sự thật bạn nên biết, đó không phải tất cả nhân viên của bạn đều nhân tài. Vậy nên, nếu một nhân tàivới bạn không được hai năm, thì bạn nên biết, đó đa phần vấn-đề-quản-lý:

Bạn đáng lẽ nên tăng lương cho người ta trước khi người ta nhận được một offer (thư mời làm việc) khác. Mức tăng đương nhiên chưa chắc bằng bên mới, nhưng ít nhất người ta cũng cảm nhận được tấm lòng của bạn, đểlại.

Bạn đáng lẽ nên quan tâm tới nấc thang nghề nghiệp của người ta, nên giúp người ta phát triển hơn khi làm việc cùng bạn. Nhưng bạn lại quá-bận để nghĩ tới tương lai của nhân viên. Hoặc bạn không thể phát triển người ta,  bản thân bạn cũng không phát triển hơn.

Bạn đáng lẽ nên quan tâm tới niềm đam của người ta. Nếu bây giờ người ta thay đổi nghề nghiệp một ngành nghề mới, không liên quan trực tiếp tới công việc người ta đang làm cho bạn, thì đó do bạn đã phỏng vấn không tốt ngay từ đầu.

Bạn đáng lẽ nên công bằng hơn với nhân viên. Cho dù bạn không thích thái độ của nhân tài ( tài thường hay tật), thì ít nhất vẫn phải kiên nhẫn để công bằng với họ.

Chung quy lại, đáng lẽ nhiều việc bạn cần phải làm hơn, nhanh hơn thời điểm trung bình một chút, tốn thêm công sức một chút, rộng lượng hơn một chút, lòng hơn một chút, nhưng bạn đã không làm.

Sau này, bạn mới biết, mất nhân tài thật sự cống hiến cho bạn, thì đã tổn hại đến nhường nào.

Bàn về khía cạnh thứ hai: Không đuổi được một người cần đuổi, tức bạn để sự bất mãn tồn tại trong đội ngũ của bạn. thời gian ngắn hay dài, bạn đều gánh chịu hậu quả nghiêm trọng. Nếu vào buổi kỷ luật nhân viên,  bạn không thể khiến người ta tâm phục khẩu phục rời đi, thì đó chắc chắn do:

Bạn kém hiểu biết về luật lao động. Không quy trình sa thải cần những bằng chứng .

Bạn lập luận kém, nên không thể làm nhân viên hiểu rõ họ đã saichỗ nào. Thậm chí bạn không sự chuẩn bị nào về lập luận, nên bạn đuối không thể kết luận họ sai.

Bạn tấm gương kém, nên khi kỷ luật người ta bằng lý do “Em suốt ngày đi làm trễ”, thì người ta sẽ đáp lạiChị cũng y chang vậy chứ nói em!”.

Bạn sự thiên vị nhân, ( bạn thường sẽ không nhận ra), ràng đến mức không thể phủ nhận.

Thậm chí tệ hơn, bạn bất chấp đuổi việc người ta trái luật, để rồi bị kiện thua.

Khi bạn không đuổi được người cần đuổi (hoặc bạn đuổi trái luật), thì hậu quả không chỉ sự ra đi của người đó, sự khủng hoảng mất niềm tin trong nội bộ của nhóm bạn. người quản , sau này bạn chắc chắn sẽ không thích tình cảnh đó đâu.

Thế nên, quản tốt thì khó làm, bạn vẫn hãy phấn đấu:

Phát triển hơn mỗi ngày. Nếu không phảikỹ năng chuyên môn, thì cũngkỹ năng quản . Hãy để nhân tài luôn  thể học được đó từ bạn. (Ngược lại, cũng đừng tự-ái hãy học từ nhân tài).

tâm hơn trong mối quan hệ với nhân tài: Rất ít nhân tài coi lương bổng chức vụ thứ chính yếu, họ thường xem mình được tôn trọng đối xử công bằng khi làm việc với bạn hay không.

Tấm gương tốt cho nhân viên. Bạn không cần phải là người hoàn hảo, nhưng phải một tấm gương tốt. Về giá trị, nhân cách, lối sống. Hãy đối xử với nhân viên theo cách bạn cũng sẽ đối xử với bản thân mình. (Tức , hạn chế yêu cầu họ làm những chuyện bạn cũng không làm được).

Còn đối với dân công sở nói chung, đa phần nên hiểu rằng bạn sẽ rất ít hội được làm việc với một người Sếp tốt. Đa phần, cấp trên của bạn người bình-thường. Họ cần có thời gian để trở nên tốt hơn, , thay than phiền, hãy tham gia vào quá trình trở-thành-sếp-tốt của họ. Hãy là đồng minh, cánh tay phải, người khích lệ, nhưng đồng thời cũng đối tác, người can gián, giữ vững giá trị, khi làm việc với Sếp của mình.

, cũng hãy công bằng. Trước khi quyết định rời đi, cần cho Sếp bạn hội để thể giữ bạn lại. hộiđây, nghĩa phải nói ra cho họ biết bạn đang cảm thấy như thế nào, đang cần những điều .

Hôm qua, có người bạn rủ Chó Sói đi uống cà phê. Bạn bảo, cuộc sống mưu sinh của bạn dạo này rất vất vả. Bạn kể về nhiều thứ, nhiều sự vụ, những cái bạn mắt thấy tai nghe. Bạn còn bảo thấy đời bất công, vì bạn bè học đại học cùng thời, đứa con ông này bà nọ, đứa làm chức này vụ kia, an nhàn sung sướng chẳng phải suy nghĩ gì. Đời là thế.

Chó Sói ngồi nghe, cũng gật gù đồng tình vài sự vụ. Nhưng, có cái Chó Sói chẳng đồng tình với bạn. Chó Sói bảo, đời này chẳng bất công như thế.

Bạn hỏi tại sao?

Chó Sói bảo với bạn như vầy:

Chó Sói tin rằng, mỗi người, dù sinh ra ở hoàn cảnh điều kiện nào, đều có một cuộc chiến lớn của riêng mình. Cuộc chiến đó có thể người ngoài không thấy, nhưng người trong cuộc thì sẽ rõ.

Ví như:

– Những người rất giàu hoặc rất nghèo, vất vả nhất chính là giữ cho bản thân mình có đạo đức. Khi bạn quá giàu, bạn sẽ dễ nuông chiều mọi ý muốn của bản thân. Khi bạn quá nghèo, bạn sẽ dễ bất chấp tất cả.

– Những người thuộc tầng lớp trung lưu, vất vả nhất chính là giữ cho bản thân mình không so sánh với người khác. Không ghen tỵ với những người giàu hơn, không xem thường những người nghèo hơn.

Hoặc như:

– Những người đàn ông, vất vả nhất chính là vừa thành công trong sự nghiệp, vừa giữ được sự chung thủy. Khi đàn ông thành công, anh ta có nhiều người đẹp sẵn sàng vây quanh mình.

– Những người phụ nữ, vất vả nhất chính là vừa lo chu toàn sự nghiệp, mà vừa phải chăm sóc gia đình. Không được quá phụ thuộc vào người chồng, nhưng cũng không được xem thường chồng của mình.

– Những người đồng tính, chuyển giới, song tính (LGBT), vất vả nhất chính là sống thật với xu hướng của bản thân. Không vì bất kỳ ai mà đánh mất hạnh phúc của chính mình, cũng không vì sống thật với mình mà bất chấp hết tất cả dư luận.

Hay là:

– Những đứa con sinh ra trong nhung lụa, vất vả nhất chính là vừa đáp ứng kỳ vọng của gia đình, vừa hoàn thành mơ ước của bản thân. Cha mẹ giỏi giang hay kỳ vọng vào con cái, đồng thời cũng hay kết liễu ước mơ của con cái.

– Những đứa con sinh ra trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, vất vả nhất chính là giữ cho mình không đánh mất niềm tin vào tình yêu…

Tất nhiên là còn nhiều, và nhiều nữa. Chó Sói nói với bạn, rằng nếu bạn thấy ai đó đang sung sướng hạnh phúc, thì bạn nên hiểu rằng:

Một là, người ta đang cố giấu bạn về sự đau khổ của bản thân, và bạn không giỏi nhìn thấy điều đó.

Hai là, người ta đã đấu tranh rất nhiều để đạt được sự viên mãn, và bạn, chỉ đơn giản là không biết người ta đã phải trải qua những gì.

Ngày còn đi học, Chó Sói có một người chị, thân lắm, tính chị cũng hiền lành. Chị đi làm được 3 năm thì chuyển công ty. Công ty mới đông người, một phòng ban cũng gần bằng công ty chị ngày xưa, lương thưởng tốt.

Ấy vậy mà, ngày nào đi làm về cũng thấy chị khóc.

Chó Sói hỏi, chị bảo ở công ty có chị đồng nghiệp dữ lắm (ta tạm gọi là chị Cọp). Chị bảo chị Cọp rất hay la với đổ lỗi cho chị, hay viện cớ người cũ lấp liếm chuyện này chuyện kia. Chó Sói bảo công việc là công việc chứ chị, trách nhiệm rõ thế có gì mà đổ. Chị bảo tại chị mới vô nên chị Cọp hay nhờ chị làm chuyện này chuyện kia, bảo là muốn đào tạo cho chị mau giỏi?!

Cái Chó Sói mới hỏi tiếp:

– Thế người mới nào vô chị ấy cũng làm thế hả chị?

– Không, chỉ có chị thôi. Có bé nhân viên nhỏ hơn chị hai tuổi cũng mới vô làm, nhưng chị ấy không thế.

– Chị có biết vì sao không?

– Chị không rõ lắm, nhưng bé ấy nó “cứng” hơn chị. Mỗi lần chị ấy nhờ, nó đều bảo: “Chị cho em cái email là chị nhờ em làm và sẽ chịu trách nhiệm, như vậy em mới làm được.”

– Thế chị cũng nói như vậy đi.

– Thôi, làm thế mất hòa khí lắm…

Đi làm nơi công sở, bạn sẽ gặp không ít người giống chị Cọp. Ai hiền thì ép, ai dữ thì né ra. Trong công sở, ấy gọi là áp dụng chiêu thức số 4: “MỀM NẮN RẮN BUÔNG”.

Thật ra, so với những chiêu thức khác, thì chiêu này cũng có thể áp dụng một cách tích cực, có chọn lọc để xử lý một số tình huống. Tuy nhiên, nhìn chung, đây cũng là một chiêu thức mang tính “lợi dụng” tình thế, giống chiêu thức số 1 “THƯỢNG ĐỘI HẠ ĐẠP”.

Vậy nên, trong công sở, bạn đừng tỏ ra dễ bị bắt nạt quá. Cũng không cần giữ hòa khí quá mức cần thiết. Tất nhiên, Chó Sói không nói bạn đi gây lộn khắp nơi, không hỗ trợ gì mọi người. Nhưng, làm gì cũng phải có quyền và trách nhiệm rõ ràng. Nếu thấy không ổn, thì phải lên tiếng từ chối.

Từ chối người khác, trong công sở là thứ cần phải tập luyện. Tập nói chuyện. Điềm tĩnh mà cứng rắn. Đặc biệt dành cho những người mới.

Nhớ nhé, “rắn” thì người ta mới “buông”!

  1. Khi bạn bắt đầu nghĩ rằng Sếp của bạn dốt như vậy mà cũng được làm Sếp, thì đó chính là thời điểm bạn bắt đầu trượt dài trên con đường sự nghiệp của chính bạn.
  2. Kỹ năng quản lý luôn luôn được đánh giá cao hơn kỹ năng chuyên môn, cho dù người giỏi chuyên môn vẫn có chỗ đứng nhất định.
  3. Tâm trạng của bạn có tác động đến sự nghiệp của bạn nhiều hơn bạn tưởng. Còn nếu bạn nghĩ nó không có tác động gì, vậy thì bạn cũng dốt hơn bạn tưởng.

Hôm bữa, Chó Sói bắt Uber đi uống cà phê. Tình cờ nghe anh tài xế- hiện đang làm việc cho giám đốc một công ty tư nhân- than phiền:

“Đi làm ở công ty mệt mỏi lắm em. Anh chỉ có mặt ở đó thôi mà đã nghe đủ thứ chuyện. Nhân sự không ưa kế toán, kế toán không ưa bán hàng, bán hàng không ưa CS (dịch vụ khách hàng), CS không ưa lẫn nhau…”

“Công ty lớn nó thường vậy đó anh ơi!”

“Lớn đâu mà lớn em, công ty anh có mười mấy người à!!!”

Đi làm, mọi người thường hay chia sẻ một câu nói, rằng “hãy xem công sở như là gia đình thứ hai của bạn”. Đối với Chó Sói, đây thiệt là một câu nói kỳ-dị. Tất nhiên, Chó Sói không nói rằng công sở là một nơi đáng sợ. Nhưng, công sở không, và sẽ không bao giờ, trở thành gia đình thứ hai của bạn theo đúng nghĩa được, bởi vì:

1- CHỨC DANH- QUYỀN LỰC VÀ LỢI ÍCH:

Ở nhà, đương nhiên chúng ta có tôn ti trật tự không thể thay đổi, anh chị của bạn sẽ mãi là anh chị của bạn, cho dù là mười hay hai chục năm sau. Nhưng ở công sở, chuyện không xảy ra như vậy. Người hôm nay là đồng nghiệp của bạn, ngày mai có thể trở thành sếp của bạn. Người hôm qua còn là sếp của bạn, ngày mai có thể trở thành đồng cấp với bạn. Chính vì chức danh mà bạn có luôn có thể thay đổi, nên đương nhiên quan hệ của bạn với mọi người sẽ thay đổi. Khi bạn lên chức (hay đồng nghiệp của bạn trở thành sếp của bạn), thì lợi ích sẽ bắt đầu thay đổi, quyền lực sẽ khác nhau, dẫn đến mối quan hệ bị ảnh hưởng rất nhiều.

Thêm vào đó, trong gia đình, cho dù anh Hai bạn không-chịu-làm anh Hai nữa, thì cũng không ai nhảy vào thay thế được. Nhưng ở công sở, khi một vị giám đốc rời đi, thì có tận bốn phó giám đốc sẵn sàng nhảy vào. Có tận bốn ứng cử viên, nên làm gì có chuyện không xảy ra đủ thứ sự cố vì tranh giành quyền lực. Không có gia đình nào hoạt động theo kiểu như vầy được!

Và từ lý do số 1, sẽ nảy sinh lý do số 2.

2- TIN ĐỒN CÔNG SỞ:

Ở nhà, mọi người hay nói thẳng với nhau. Cho dù chúng ta có không thích nghe lời thẳng thắn, thì người nhà cũng không bỏ nhau vì ai đó thẳng thắn. Nhưng ở công sở, thẳng thắn đôi khi khiến bạn mất việc, mất chức, mất quan hệ, nên người ta không nói thẳng.

Mà khi người ta không nói thẳng, thì người ta sẽ nói sau lưng. Nhiều người tụm vào nói sau lưng, thì nhiều tin đồn sẽ xuất hiện, có cái chẳng đúng xíu nào.

Nhưng cho dù tin đồn không đúng xíu nào, nó vẫn sẽ lan truyền với tốc độ chóng mặt. Bởi vì khi người ta kể chuyện, người ta phải thêm mắm dặm muối, cho câu chuyện thêm phần hấp dẫn. Không ai kể một câu chuyện như vầy:

“Sếp tui khó tính, nên chắc trong chuyện tình cảm cũng khó tính.”

Mà nó phải được chuyển thể giống như vầy:

“Sếp tui á hả, bả khó chịu lắm nha. Mà bả không chỉ khó chịu trong công việc không đâu, bả còn không thích nhân viên yêu đương trong công sở. Chắc do hồi xưa bả yêu ai đó trong công ty rồi bị đá nên mới hận-tình như vậy!!!”

Và ngày hôm sau, sếp nữ đó sẽ có nick-name mới: LÝ MẠC SẦU (*).

3- BẠN KHÔNG THỂ CHỌN GIA ĐÌNH, NHƯNG LUÔN CÓ THỂ CHỌN CÔNG TY

Nói cho cùng, đây chính là lý do quan trọng nhất. Bạn có thể không thích gia đình của bạn, nhưng bạn không thể chọn lựa khác đi được. Công việc thì không giống vậy, bạn luôn có thể lựa chọn bỏ công việc hiện tại, và tìm đến một chỗ khác.

Hoặc đơn giản, bạn bỏ gia-đình-thứ-hai để tự mở gia-đình cho chính bạn.

Nhưng đương nhiên, gia-đình-thứ-hai vẫn có thể coi là một kiểu nói bóng-gió, về nơi mà bạn phải dành nhiều thời gian trong cuộc đời của bạn ở đó. Bài viết này chỉ muốn nhấn mạnh, rằng đừng hy vọng sếp của bạn, hay đồng nghiệp của bạn, có thể thật sự xem bạn như một người-trong-gia-đình. Trong quan hệ công sở, thì cho dù sếp của bạn có dễ chịu thế nào, họ vẫn là sếp của bạn. Họ không thể trở thành chị-Hai của bạn. Cũng như vậy, đồng nghiệp của bạn không thể trở thành em-út của bạn (đôi lúc, Chó Sói nghĩ rằng bạn-bè đúng nghĩa là rất hiếm rồi), họ sẽ luôn là đồng nghiệp của bạn.

Vì thế, hãy xây dựng quan hệ tốt nhất có thể nơi công sở, nhưng đừng kỳ vọng gì ở mọi người.

———–

(*): Một nhân vật trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung.

Chó Sói có anh bạn làm truyền thông ở công ty bự bự (anh Hà Mã, cho tiện xưng hô), là nhân tài, nhưng mãi không được thăng chức, dù rằng sếp trực tiếp của anh ấy hỗ trợ hết mình. Mỗi lần “review” (ý chỉ kỳ đánh giá năng lực làm việc), sếp của anh Hà Mã đều chủ động xúc tiến sẽ thăng chức cho anh, nhưng rồi sếp trên chẳng bao giờ đồng ý.

Lần đầu thì “Sếp trên nói em chưa đủ kinh nghiệm làm quản lý”, lần hai thì “Sếp trên đang quan sát khả năng quản lý của em”, lần ba thì “Sếp trên nói em chưa hòa hợp được với đội ngũ”. Ba năm, anh bạn của Chó Sói quá nản, nên chia sẻ với sếp của mình rằng anh sẽ nghỉ việc, để chuyển qua một môi trường khác, được trọng dụng hơn.

Sếp của anh rất buồn, nhưng cũng thông cảm, và ủng hộ anh đi qua công ty mới. Sếp chỉ tiếc, là không thể giữ lại được một nhân tài như anh.

Anh Hà Mã chuyển qua làm truyền thông cho một công ty mới (làm game online, cũng bự bự).

Làm được một năm, anh vừa được thăng chức, thì sếp trực tiếp của anh nghỉ. Rồi không hiểu số đời đưa đẩy thế nào, sếp trên ngày xưa của anh lại về công ty game bự bự ấy làm, thay thế sếp trực tiếp của anh.

Khỏi nói, với tì vết ngày xưa, hai người làm việc chẳng suôn sẻ gì. Nhưng ở bên đây, anh Hà Mã đã có vị trí đáng kể, không còn như ngày xưa nữa. Thế là phòng ban loạn hết cả lên. Mấy “con” game mới, chiến lược cứ rối ào ào. Trên bảo dưới không nghe.

Ba tháng, quá mệt mỏi, sếp mới họp riêng với anh Hà Mã:

– Anh không hiểu được lý do em không hợp tác với anh?

Nói qua nói lại một hồi, nóng máu, anh Hà Mã mới thuật lại câu chuyện ngày xưa, định bụng nói ra rồi, coi như nghỉ việc lần nữa cũng chịu:

– Cái gì mà “chưa đủ kinh nghiệm”, cái gì mà “quan sát khả năng quản lý của em”, cái gì mà “không hòa hợp được với đội ngũ”, anh suốt ngày nhận xét bất chấp như vậy, ai mà làm việc được với anh.

Đang đinh ninh rằng sếp mới của mình sẽ nổi trận lôi đình, hay lao vào phân minh biện hộ, còn đang tính sẵn sàng về viết đơn nghỉ việc, thì thấy sếp chỉ trưng vẻ mặt ngạc nhiên, rồi nói với anh:

– Cái đó ngày xưa không phải là ý của anh.

Lần này, đến lượt mặt anh Hà Mã ngơ ngơ ngác ngác.

– Mấy lần anh hỏi anh H. (ý là sếp hồi xưa của anh Hà Mã), sao em làm việc tốt thế mà không cho lên chức, anh ấy nói em tuy chuyên môn tốt nhưng còn chưa đủ kinh nghiệm quản lý, cần quan sát thêm, rồi cần phải học cách hòa hợp với đội ngũ. Anh ấy là sếp trực tiếp của em, nên nhận xét thế thì anh đâu có ý kiến gì.

Cái các bạn vừa nghe, được gọi là “NÉM ĐÁ GIẤU TAY”.

“NÉM ĐÁ GIẤU TAY”: Ý chỉ những người là thủ phạm nhưng mưu mẹo che giấu, không để người khác phát hiện ra hành vi của mình.

Chắc các bạn sẽ thắc mắc, vậy động cơ của anh H. ở trên là gì?

Anh Hà Mã lúc đó không biết, sếp mới của anh cũng không biết, Chó Sói càng không thể biết.

Nhưng suy đoán mọi người có được, chỉ thường nằm ở một động cơ, đó là vì anh Hà Mã giỏi quá, nên anh càng lên cao, thì anh H. càng có khả năng mất chức của mình.

Tất nhiên, không phải ai cũng giỏi đến mức làm cho sếp của mình phải quan ngại, như anh Hà Mã. Nhưng trong công sở, hành vi ném-đá-giấu-tay vẫn thường xảy ra. Mở rộng ra, khi bạn nghe bất kỳ thông tin gì, thường là từ người thứ ba nào đó, thì nên gặp mặt người ta mà thủ thỉ hỏi coi. Đừng có cái gì cũng tin, cũng nghe từ một phía.

Đợt trước, Chó Sói đã từng hỏi bạn, rằng bạn có biết tại sao người bạn của Chó Sói lại phải rời bước khỏi công ty nhanh như vậy, cho dù dự án đó thật sự rất thành công???

Câu trả lời đến từ chiêu thức số hai.

Sau dự án đó, người bạn của Chó Sói được thăng chức, lên làm giám sát của bộ phận. Những tưởng chuỗi ngày cơ cực đã qua. Nhưng, mọi chuyện lại không đơn giản như vậy.

Làm giám sát, công việc của anh ấy bộn bề hơn. Không được sếp trên hỗ trợ, mọi chuyện khó khăn hơn rất nhiều.

Nhưng đó chưa phải là tất cả.

Khoảng nửa tháng sau, không hiểu sao mà các nhân viên cấp dưới của anh ấy lại thường xuyên chống đối anh ấy dữ dội. Công việc đã chất đống, nhân viên lại có thái độ lên xuống, anh ấy thường xuyên mệt mỏi và cáu gắt.

Rồi, một cấp dưới của anh ấy xin nghỉ việc.

Thế là, cả phòng ban bắt đầu rộ lên một câu chuyện: Anh ấy từ khi lên chức đã trở thành một con người khác, độc tài quá quắt, đến độ nhân viên không chịu nổi, phải xin nghỉ.

Câu chuyện không dừng lại ở phòng của anh, câu chuyện còn lan sang các phòng khác.

Rồi rất nhanh chóng, nó lan ra cả công ty.

Anh bạn của Chó Sói lại là người thẳng tính, mồm miệng không được khéo. Thế nên, chỉ một thời gian sau, mọi người tin nó đến nỗi, mỗi lần anh có ý kiến đóng góp, đều bị gán cho cái mác “độc tài”, không chịu nghe theo ý ai.

Dần dà, không ai chịu hợp tác với anh cả.

Quá mệt mỏi vì áp lực, công việc không hoàn thành, người ta lại bàn ra tán vào liên tục, chỉ ba tháng sau ngày được lên chức, anh ấy xin nghỉ.

Tất nhiên, sếp anh ấy chẳng giữ anh ấy lại. Ngày ký đơn xin nghỉ, sếp anh ấy chỉ nhìn anh ấy bằng con mắt thương hại, rồi nhẹ nhàng cười.

Anh bạn của Chó Sói đã rời khỏi công ty như vậy đó.

Bạn sẽ tự hỏi, thế thì liên quan gì tới chiêu thức số hai.

Mới đầu, anh bạn của Chó Sói cũng chả thấy có gì liên quan. Cho tới một ngày, anh ấy gặp cậu nhân viên đã từng xin nghỉ khi anh ấy lên làm giám sát.

– Sếp nói với em rằng anh vốn là người kiêu ngạo, lên chức thể nào cũng ra mặt với đời. Em lúc ấy mới vô làm, đâu biết tính ai như thế nào. Mà sau đó anh cũng hay la em, nên em càng tin vô lời sếp.

– Lúc em xin nghỉ, sếp cũng có đến nói chuyện với em. Sếp an ủi em nhiều, rồi cũng bóng gió nhờ em nói lại với các đồng nghiệp, rằng hôm nay là em, ngày mai lại tới người khác thôi.

– Em lúc ấy còn non, chẳng biết mình bị sếp dắt mũi. Giờ anh em ngồi lại, mới thấy hồi đó mình ngây thơ biết bao.

Đây, xin trân trọng giới thiệu với mọi người. Chiêu thức thứ hai mà sếp của anh bạn đó đã áp dụng, chính là “ngậm máu phun người.”

“NGẬM MÁU PHUN NGƯỜI”: dùng lời lẽ hoặc hành động vu khống người khác, đồng thời lan truyền tin đã vu khống trên diện rộng, bằng miệng mình hoặc thông qua những người cả tin khác.

Tuy hơi buồn, nhưng công sở cũng có lúc như vậy đấy. Mọi người đi làm, hãy cẩn trọng với những tin đồn về mình.

Như Chó Sói đã từng đề cập ở những bài viết trước, có rất nhiều người đạt được chức vụ cao nơi công sở do thuần thục sử dụng cái mà Chó Sói gọi là “Tứ Đại Chiêu Thức”. Tất nhiên, có nhiều chuyện diễn ra ở công sở, nhưng đây là bốn hiện-tượng phổ biến nhất mà dân công sở đi làm hay gặp phải. Hôm nay chúng ta sẽ bàn về chiêu thứ nhất, có tên: “Thượng đội hạ đạp”.

Tương truyền, những người muốn thăng chức khi sử dụng chiêu thức này cần làm hai việc chủ yếu sau đây: Với cấp trên thì nịnh bợ hết cỡ, sai gì cũng làm không chút ý kiến, gọi là thượng đội, tức là coi cấp trên như ông bà nội; với cấp dưới thì chà đạp hết cỡ, việc gì không thích hoặc khó làm thì giao hết cho cấp dưới làm, gọi là hạ đạp, cấp dưới có ý tưởng gì hay thì cướp công hết về phần mình.

Đối với dân công sở, đi làm mà gặp trúng sếp nhuần nhuyễn “Thượng đội hạ đạp” là chỉ có khóc-tiếng-Thái. Làm đầu tắp mặt tối mà công lao thì chẳng được ghi nhận, có ý tưởng nào hay ho, một là bị sếp cướp, hai là nếu sếp không cướp mà ý đó hay hơn ý sếp thì bị sếp vùi dập cho tan nát.

Có anh bạn của Chó Sói, sau khi sống dưới triều đại của một vị sếp “Thượng đội hạ đạp”, chịu không nổi bèn đánh liều “book” một buổi họp với sếp-trên-của-sếp, để đề bạt ý tưởng. Ý tưởng đó rốt cuộc được sếp-trên đánh giá rất cao, giao cho anh về triển khai. Vài ba tháng sau, anh ấy lên-đường.

Ấy, bạn nghĩ là tại sao?

Trước khi bạn đưa ra kết luận, Chó Sói cho bạn một gợi ý nhé. Ý tưởng đó thật sự đã được triển khai thành công, và anh bạn của Chó Sói cũng được tưởng thưởng rất nhiều.

Vậy thì tại sao…

Nếu bạn chưa nghĩ ra, bạn là người khá may mắn đấy, vì bạn chưa làm việc với một sếp quen “Thượng đội hạ đạp”. Cứ từ từ hỏi những người có-kinh-nghiệm, rồi người ta sẽ giải thích cho.

Còn nếu không có ai giải thích cho?

Không sao, kỳ sau, Chó Sói sẽ lại tiếp tục cùng bạn.

Mấy bữa trước Chó Sói có cùng bạn đi coi Zootopia, và nhận thấy đây là một bộ phim đáng xem. Sơ lược, thì Zootopia là hành trình trở thành cảnh sát thỏ đầu tiên trong thế giới thú của cô thỏ Judy, với đầy đủ những trăn trở, suy nghĩ, khờ khạo, cả tin, đi kèm với nỗ lực, kiên trì, lý tưởng và trải nghiệm.

Trong đó, có trải nghiệm về tình bạn, về tình người, về niềm tin.

Đối với dân công sở, một trong số những bài học trải nghiệm mà Chó Sói nghĩ mọi người có thể nhận thấy, đó chính là:

– Người ngay từ đầu luôn ủng hộ bạn mà không có chút đắn đo, suy nghĩ, đa phần đều có dụng tâm khác. Có đôi khi, đó lại là kẻ thù của bạn.

– Người ngay từ đầu có vẻ chống đối, không tin tưởng bạn, qua quá trình tranh đấu, tìm hiểu, lại trở thành người cộng sự đáng tin tưởng của bạn.

– Hình ảnh tốt đẹp là thứ người ta luôn cố giữ trong mắt người khác. Nhưng, đó lại là điều dễ hủy hoại và làm cho người ta sa vào những hành động bất chính. Đừng quá thật, nhưng hãy sống thật một cách khôn khéo.

Và, nhận lỗi ngay từ đầu luôn tốt hơn là biện hộ.

Nếu rảnh, dân công sở rủ nhau đi xem nhé. Con nít, người lớn, tât cả đều có thể gặt lấy những bài học có giá trị!:)C