Chó Sói có anh bạn làm truyền thông ở công ty bự bự (anh Hà Mã, cho tiện xưng hô), là nhân tài, nhưng mãi không được thăng chức, dù rằng sếp trực tiếp của anh ấy hỗ trợ hết mình. Mỗi lần “review” (ý chỉ kỳ đánh giá năng lực làm việc), sếp của anh Hà Mã đều chủ động xúc tiến sẽ thăng chức cho anh, nhưng rồi sếp trên chẳng bao giờ đồng ý.

Lần đầu thì “Sếp trên nói em chưa đủ kinh nghiệm làm quản lý”, lần hai thì “Sếp trên đang quan sát khả năng quản lý của em”, lần ba thì “Sếp trên nói em chưa hòa hợp được với đội ngũ”. Ba năm, anh bạn của Chó Sói quá nản, nên chia sẻ với sếp của mình rằng anh sẽ nghỉ việc, để chuyển qua một môi trường khác, được trọng dụng hơn.

Sếp của anh rất buồn, nhưng cũng thông cảm, và ủng hộ anh đi qua công ty mới. Sếp chỉ tiếc, là không thể giữ lại được một nhân tài như anh.

Anh Hà Mã chuyển qua làm truyền thông cho một công ty mới (làm game online, cũng bự bự).

Làm được một năm, anh vừa được thăng chức, thì sếp trực tiếp của anh nghỉ. Rồi không hiểu số đời đưa đẩy thế nào, sếp trên ngày xưa của anh lại về công ty game bự bự ấy làm, thay thế sếp trực tiếp của anh.

Khỏi nói, với tì vết ngày xưa, hai người làm việc chẳng suôn sẻ gì. Nhưng ở bên đây, anh Hà Mã đã có vị trí đáng kể, không còn như ngày xưa nữa. Thế là phòng ban loạn hết cả lên. Mấy “con” game mới, chiến lược cứ rối ào ào. Trên bảo dưới không nghe.

Ba tháng, quá mệt mỏi, sếp mới họp riêng với anh Hà Mã:

– Anh không hiểu được lý do em không hợp tác với anh?

Nói qua nói lại một hồi, nóng máu, anh Hà Mã mới thuật lại câu chuyện ngày xưa, định bụng nói ra rồi, coi như nghỉ việc lần nữa cũng chịu:

– Cái gì mà “chưa đủ kinh nghiệm”, cái gì mà “quan sát khả năng quản lý của em”, cái gì mà “không hòa hợp được với đội ngũ”, anh suốt ngày nhận xét bất chấp như vậy, ai mà làm việc được với anh.

Đang đinh ninh rằng sếp mới của mình sẽ nổi trận lôi đình, hay lao vào phân minh biện hộ, còn đang tính sẵn sàng về viết đơn nghỉ việc, thì thấy sếp chỉ trưng vẻ mặt ngạc nhiên, rồi nói với anh:

– Cái đó ngày xưa không phải là ý của anh.

Lần này, đến lượt mặt anh Hà Mã ngơ ngơ ngác ngác.

– Mấy lần anh hỏi anh H. (ý là sếp hồi xưa của anh Hà Mã), sao em làm việc tốt thế mà không cho lên chức, anh ấy nói em tuy chuyên môn tốt nhưng còn chưa đủ kinh nghiệm quản lý, cần quan sát thêm, rồi cần phải học cách hòa hợp với đội ngũ. Anh ấy là sếp trực tiếp của em, nên nhận xét thế thì anh đâu có ý kiến gì.

Cái các bạn vừa nghe, được gọi là “NÉM ĐÁ GIẤU TAY”.

“NÉM ĐÁ GIẤU TAY”: Ý chỉ những người là thủ phạm nhưng mưu mẹo che giấu, không để người khác phát hiện ra hành vi của mình.

Chắc các bạn sẽ thắc mắc, vậy động cơ của anh H. ở trên là gì?

Anh Hà Mã lúc đó không biết, sếp mới của anh cũng không biết, Chó Sói càng không thể biết.

Nhưng suy đoán mọi người có được, chỉ thường nằm ở một động cơ, đó là vì anh Hà Mã giỏi quá, nên anh càng lên cao, thì anh H. càng có khả năng mất chức của mình.

Tất nhiên, không phải ai cũng giỏi đến mức làm cho sếp của mình phải quan ngại, như anh Hà Mã. Nhưng trong công sở, hành vi ném-đá-giấu-tay vẫn thường xảy ra. Mở rộng ra, khi bạn nghe bất kỳ thông tin gì, thường là từ người thứ ba nào đó, thì nên gặp mặt người ta mà thủ thỉ hỏi coi. Đừng có cái gì cũng tin, cũng nghe từ một phía.

Author

Write A Comment